Bánh xèo ngày Đoan ngọ
Thuở nhỏ, khi bà tôi còn sống, khoảng hơn 20 năm về trước, cứ mỗi dịp Tết Đoan Ngọ mùng 5 tháng 5, bà tôi sẽ đổ bánh xèo như một truyền thống gia đình (hay truyền thống văn hóa), tôi cũng chưa có dịp được hỏi tường tận về điều đó.
Gia đình tôi có dịp được đoàn viên, cha mẹ tôi ở xa nên không về tham gia được, còn lại các cậu, mợ, dì, dượng và các chị em họ đều có mặt.
Những chiếc chảo to được bôi một lớp mỡ rồi đổ một lớp bột mỏng, loại bột được xay từ gạo mà trước ngày hôm đó, ông bà ngoại tôi đã dùng cối để xay và ủ. Sau khi bột vừa chín, sẽ cho tiếp một lớp thịt băm (có thể là thịt heo hoặc gà, vịt), giá hoặc củ sắn, tôm. Một rổ đầy ắp rau rừng mà chúng tôi đã hái được ở xung quanh, một tô nước mắm được chế biến đầy đủ hương vị đặc trưng của món bánh xèo. Chúng tôi ngồi bên nhau, bên cạnh bếp lửa, vừa ăn vừa kể những câu chuyện chọc ghẹo nhau, gia đình tôi vui vẻ và đủ đầy.
Tôi có đứa em họ, con của người cậu thứ tư, nhỏ hơn tôi 5 tuổi. Nó sống ở đô thị nên mỗi dịp được về quê sẽ rất phấn khởi và luôn muốn tôi đèo trên chiếc xe đạp chạy đi khắp nơi. Đôi lần chúng tôi té nhào và trầy xước nhưng vẫn cười vui. Bình thường, bà tôi rất nghiêm, nhưng trong ngày đó, sẽ không ai muốn trách cứ những đứa trẻ một lời nào.
Đối với tôi, đó là những năm tháng không thể nào quên. Tôi không có gì tiếc nuối nhưng nó quá ngắn ngủi. Bà tôi mất khi tôi còn quá nhỏ và những khoảnh khắc đó đã đi cùng với bà tôi.
Chúng tôi già đi và lớn lên, trưởng thành và bươn chải. Ba mẹ tôi đã sắp bằng tuổi ông bà tôi thời đó. Thuở đó, tôi vẫn chưa thể thấm thía được nỗi đau của sự mất mát, trái tim tôi dù đã hụt đi một nhịp nhưng nó rất nhanh chóng phục hồi khi có nhiều việc khác sau đó xảy ra. Nhưng giờ đây, ở cái tuổi nửa đời người, tôi lại thấy nhớ thương vô cùng. Hôm nay, trên đường đi ăn chiều, tôi đã ghé một quán bánh xèo, tôi vừa ăn mà trong đầu tuôn về những suy nghĩ của ngày xưa cũ.
Tôi viết những dòng này để lưu giữ những kỷ niệm đẹp, để nhắc nhở bản thân trân trọng những gì mình đang có.
Comments
Post a Comment